Trang Thời Sự



NHỮNG GIẤC MƠ HUYỀN BÍ

Tác giả: Truong Duong
Thể loại: Thời Sự

Lời Tòa Soạn: Diễn Đàn nhận được bài viết của Truong Duong. Nội dung ghị lại câu chuyện có thật về một vụ kiện của 3 đứa em âm mưu chiếm đoạt căn nhà của chị ruột mình. Trong quá trình kiện tụng, nguyên đơn được ba và mẹ báo mộng chỉ đường đi nước bước để thắng kiện.
Kính mời quí ACE Face Bookers cho ý kiến.

Ban Biên Tập
DĐNGVN/SA


         Nạn dịch Covid đến với nhân loại đã làm cho con người trải qua nhiều khủng hoảng trong cuộc sống… Tôi cũng không ngoại lệ, sống trong tâm trạng lo sợ sống chết chợt đến lúc nào!!! Bên cạnh lo sợ về Covid, tôi lại có nỗi lo âu về căn nhà vợ chồng chúng tôi mua nhờ mẹ vợ đứng tên giùm, nay bốn đứa em vợ tôi a tòng làm di chúc giả để sang đoạt nhà của chúng tôi!!!
     Thời gian nạn dịch, cũng là thời gian bà xã tôi trằn trọc mỗi đêm đốt hương cầu nguyện cho gia đình bình an và van vái cho hương linh ba mẹ vợ tôi phù hộ cho chúng tôi lấy lại được căn nhà mà chính tôi về VN mua vào năm 1991, nhưng không được đứng tên chủ quyền vì nhà nước VN chưa có chính sách cho kiều bào đứng tên sở hữu tài sản ở VN. Vì thế, khi mua nhà rồi tôi phải nhờ mẹ vợ đứng tên chủ quyền sổ đỏ. Khi mua xong, mẹ vợ tôi lên Ủy Ban Nhân Dân phường 5, thành phố Mytho làm Di Chúc cho vợ tôi được thừa hưởng căn nhà nầy nếu khi bà qua đời đột xuất. Và khi hệ thống hành chánh pháp lý của nhà nước VN thay đổi, có thành lập hệ thống Tư Pháp, nên mẹ vợ tôi đã lên phòng công chứng địa phương hợp thức hóa Di Chúc của UBND Phường 5 thành Di Chúc hợp pháp có công chứng của Sở Tư Pháp hiện hành.
     Khi mẹ vợ tôi qua đời, bà xã tôi về VN làm đơn thừa hưởng tài sản theo di chúc của mẹ. Nhưng khi ra sở nhà đất làm thủ tục thì bà xã tôi bị ngăn chận sang tên chủ quyền vì có một di chúc khác đã cho 3 đứa em của bà xã tôi thừa kế tài sản nầy!!! Trong tình huống bất chợt xãy ra, bà xã tôi chỉ còn duy nhất là nhờ luật sư làm đơn ngăn chận và khởi kiện 3 đứa em âm mưu chiếm đoạt tài sản của  mình. Khi làm việc với văn phòng luật sư Kim Loan, những tư liện cần có để chứng minh trong vụ kiện nầy là: Biên nhận gởi tiền thời điểm đó, hợp đồng giao dịch, chứng từ mua bán..v..v….. Nghe xong yêu cầu của luật sư, bà xã tôi thốt lên với luật sư:
- Trời ơi! Mấy chục năm rồi, những thứ giấy tờ nầy chắc tôi không còn lưu giữ..!!!
     Rồi những ngày sau đó, một đêm của mùa thu trời oi bức ở VN, bà xã tôi trằn trọc mãi, lo âu về những thứ giấy tờ rồi mệt mỏi đi vào giấc ngủ chập chờn. Trong giấc ngủ, bà xã tôi nằm mộng thấy mẹ về báo mộng, rằng: “ Những giấy tờ nhà, vú cất  trong căn tủ quần áo của con.”. Khi tỉnh mộng, bà xã tôi nghĩ chắc là vì lo lắng quá nên rơi vào tâm trạng mộng mị mà thôi.
      Xong việc làm đơn và giấy ngăn chận gởi cho nhà đất và ủy ban phường 5 thành phố Mytho, bà xã tôi về lại Úc. Vừa về tới nhà, bà xã tôi nhớ lại giấc mơ và vội vả mở căn tủ quần áo ra lục soát. Quả thật, dưới đống quân áo trên ngăn tủ có một túi nylon đựng giấy tờ gồm những hình ảnh, thư từ của bà xã tôi lưu lại làm kỷ niệm thời xuân sắc, có cả những bức thư tình và hình ảnh cách nay gần 50 năm của tôi gởi khi quen nhau, Vừa lục soát vừa xem lại những kỷ vật ngày xưa… Bất chợt bà xã thấy những lá thư và biên nhận gởi tiền vàng về VN để trả cho người bán nhà và thợ mộc trang trí nội thất... Những chứng cứ nầy đúng y như trong báo mộng của mẹ.
    Thế là chúng tôi sắp xếp về VN để tiến hành vụ kiện. Nhưng rủi thay! Nạn dịch Covid-19 lại bắt đầu hoành hành trên thế giới nên các quốc gia đều phải phong tỏa biên giới và chúng tôi không về được VN để bổ xung cho văn phòng luật sư Kim Loan những bằng chứng vụ kiện 3 người em vợ ra tòa về tội chiếm đoạt tài sản.
    Khi xã hội được giản cách, tôi đặt vé về VN vào ngày 01/6/ 22 và chiều tối cùng ngày tôi có mặt ở VN.
    Đêm đầu tiên về Mytho, tôi đặt phòng ở khách sạn Cữu Long đường 30/4. Đêm về, lòng tôi dâng lên nỗi buồn khó tả! Buồn vì chung quanh tôi giờ đây không như những lần về thăm nhà trước kia: Lúc ấy đến rước tôi ở phi trường Tân Sơn Nhất có vú tôi (gọi theo vợ tôi) và những đứa em vợ đón tiếp nơi phi trường, xe chạy thẳng về nhà đường Ấp Bắc, tối đến rủ nhau ra vườn hoa Lạc Hồng uống sinh tố… Nhưng tối nay, một mình tôi nằm trong căn phòng đơn độc hoài niệm về những ngày xưa thân ái. Tôi suy nghĩ mõi mòn rồi thiếp đi vào giấc ngủ không trọn vẹn. Trong giấc ngủ, tôi lại thấy vú tôi báo mộng: “ngày mai có người gọi con đến gặp luật sư hướng dẫn cho con đòi lại căn nhà.”.  Cơn mộng làm tôi thức giấc lúc 2 giờ sáng và không ngủ lại được.
     Buổi sáng, tôi đang còn nằm nướng trên giường, bổng tiếng điện thoại vang lên, người bên kia xưng là bạn của em họ với vợ tôi, cho tôi số điện thoại của vị luật sư rất nổi tiếng ở tỉnh Tiền Giang. Luật sư chuyên về kiện tụng tranh chấp di chúc và đất đai… Tôi vừa ghi lại số điện thoại xong, chưa kịp nói lời cám ơn thì ông đã cúp máy.
      Tôi tắm rửa xong, xuống nhà hàng khách sạn ăn điểm tâm rồi thả bộ trên đường phố Mytho để thư giản và đến ngồi nơi ghế đá công viên Lạc Hồng thả hồn hoài niệm về những ngày xưa thân ái: Ngày đó, thi còn học sinh, có những buổi chiều tắm sông nơi bến đò qua Tân Long với những thằng bạn cùng lớp Đệ Nhất. Mấy thằng thi nhau bơi ra giữa dòng, gặp nước chảy siết nên quay lại lội vào bờ. Mới đây mà đã hơn 50 năm chìm vào mù khơi dĩ vãng! Ngồi trên ghế đá công viên chờ đến giờ làm việc, tôi điện thoại cho văn phòng luật sư theo số của người giới thiệu. Nhân viên phòng luật sư cho tôi biết địa chỉ của văn phòng luật sư: Lê Trần Hồng Tuân, số 01 đường Rạch Gầm, thành phố Mytho. Từ vườn hoa Lạc Hồng, tôi tản bộ chừng hai trăm mét thì đến ngã ba Rạch Gầm-Lê Lơi. Tôi bước vào văn phòng và đưa tờ trình vụ kiện cho Ls Tuân xem. Từ bên trong tấm kính chặn phòng làm việc với thân chủ. Ls Tuân nhìn tôi và hỏi:
- Xin lỗi! Thầy là thầy Thiệt phải không?
    Tôi trả lời:
- Vâng! Tôi là Thiệt.
    Ls Tuân đứng dậy, lễ phép kính trọng bắt tay tôi mừng vui và nhắc:
- Em là Tuân. Ngày xưa thầy dạy kèm cho tụi em ở dãy lầu của lò bánh mì Minh Cảnh. Những buổi tối vào giờ giải lao, thầy trò mình mua bánh mì mới ra lò, cả nhóm ngồi ăn bánh mì với đường tán, trò chuyện vui vẻ.
- Wow! Em nhớ dai lắm.
    Rồi Ls Tuân kéo ghế cho tôi ngồi bên cạnh, đọc qua đơn kiện và xem hồ sơ đính kèm. Xem xong tờ trình và những bằng chứng, Ls Tuân vỗ vai tôi nói trấn an:
- Vụ kiện của thầy có xác suất thắng kiện rất cao.
     Tuân suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Em nhận khởi kiện cho thầy. Thầy yên tâm!
      Thế là hai thầy trò chúng tôi bắt tay vào việc thu thập tư liệu và bằng chứng cần thiết cho vụ kiện. Nhờ tôi gặp lại học trò cũ tận tình giúp đở nên hồ sơ kiện của tôi nhanh chóng hoàn tất trước khi ngày tôi trở về Úc.
      Vì tôi nhận thấy hành trình khiếu kiện của tôi có những giấc mơ huyền bí nên tôi đi về An Hóa thăm mộ nội ngoại, ba mẹ vợ và khấn vái rằng: “ Sống khôn thác linh! Hôm nay con về thăm ba và vú, con báo cho ba vú biết là 3 đứa em của con: Kiệt, Vỷ và Vân đã âm mưu chiếm đoạt căn nhà của con! Ba và vú phù trợ cho con lấy lại căn nhà nầy...".
     Vào ngày 30/6/2022, Ủy Ban phường 5 mời tôi lên hòa giải. Ls Tuân và luật gia Nga đi theo tôi đến dự cuộc hòa giải. Hiện diện trong cuộc hòa giải có 4 em vợ của tôi tham dự: Anh Dũng, Anh Vỹ, Bạch Vân, Anh Tuấn. Chúng nó nhìn tôi với đôi mắt như hận thù từ kiếp nào! Vào đầu cuộc hòa giải, công chức Tư Pháp mời tôi có ý kiến trước, tôi nói:
- Những gì tôi yêu cầu đã có trong đơn hòa giải.
    Đến khi mời bên bị kiện trình bày thì Anh Dũng ra hiệu cho Bạch Vân nói đầu tiên. Bạch Vân nói với thái độ hằn hộc:
- Ông Đinh Văn Thiệt không có quyền gì tới căn nhà số 24C/1 Ấp Bắc. Nội dung trong đơn của ông Thiệt không đúng sự thật. Căn nhà nầy là sở hữu hợp pháp của bà Dương Thị Giỏi và bà có lập di chúc để lại cho 3 người con đồng thừa kế: Anh Dũng, Anh Vỹ, Bạch Vân.
      Sau nhiều lần tranh cải, Ủy Ban Hòa Giải tuyên bố: Hòa Giải không thành và chuyển lên tòa án tỉnh Tiền Giang thụ lý.
       Lại một đêm tôi trằn trọc không ngủ! Tôi nhớ lại buổi hòa giải các em vợ tôi vì tiền bạc mà mất đi tình nghĩa với tôi. Dù sao tôi cũng là anh rể và cũng là ân nhân của chúng khi ba vợ tôi qua đời trăn trối với bà xã tôi rằng: Khi ba chết, con về nói lại với ba Mỹ Phương (tôi) gởi tiền về phụ vú nuôi các em con, tụi nó còn nhỏ dại…”. Và tôi đã cùng vợ tôi thực hiện lời trăn trối của cha vợ, phụ giúp vú tôi dựng vợ gả chồng cho tất cả các em và hiện nay chúng nên bề gia thất. Tôi suy nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, tôi lại chiêm bao lần nữa, thấy tôi và ba vợ tôi ngồi nói chuyện nơi bộ ghế salông phòng khách căn nhà 24C/1, ông nói:
- Con Oanh và chồng nó đã mua nhà cho tụi bây ở và xây mồ mả khang trang cho ba và vú… Vậy tại sao con Vân hãm hại anh rể nó… Ba phải đi theo bảo vệ ba Mỹ Phương….
      Khi thức dậy, tôi ngồi suy nghĩ lại lời nói của ba vợ tôi và thắc mắc hai chữ “hãm hại” là gì.!?? Hôm sau tôi và Ls Tuân đi lên Ủy Ban nhận giấy Biên Bản hòa giải, khi về đến văn phòng thì CA có cử môt cán bộ đến gặp Ls Tuân hỏi về tôi. Qua lời trao đổi thì CA cho Ls Tuân biết họ tìm tôi về viêc đăng ký tạm trú, vì tôi có liên quan đến yếu tố chính trị. Thế là hai chữ con Vân “hãm hại” của ba vợ tôi báo cho tôi trong giấc mơ đã trở thành sự thật.
      Hôm nay, tôi đã hoàn tất hồ sơ khởi kiện và đã nộp cho tòa án thụ lý. Thầy trò tôi tay bắt mặt mừng. Tôi cảm động nói vơi Ls Tuân:
- Cám ơn em! Người học trò cũ của tôi vẫn còn kính trọng tôi như lời bác Hồ đã nhắc nhở trong ngày nhà giáo Việt Nam: Nhất tự vi sư, bán tự vi sư..
- Thầy ơi! Công lý chắc sẽ về với thầy trò mình..

     Mytho, 04/7/2022
     Truong Duong